David được chuẩn bị một cách thiêng liêng để ăn năn (Thi-thiên 32: 3-4)
Đức Chúa Trời đang làm việc trong cuộc sống của Đa-vít để phá vỡ ông, để ông một lần nữa lao mình vào Đức Chúa Trời để được ân điển. Đa-vít được xác nhận trong lòng trước khi Na-than đến báo tin cho ông.
Chúa Giê-xu dạy chúng ta Mat 10:41 "Ai rước một đấng tiên tri vì là tiên tri, thì sẽ lãnh phần thưởng của đấng tiên tri" nhưng cũng dạy chúng ta khi nghe lời tiên tri cần phải suy xét là việc đương nhiên: "Người nói tiên tri cũng chỉ nên có hai hoặc ba người nói mà thôi, còn những kẻ khác thì suy xét" (I.Co 14:29) Suy xét đó là đặc tính của sự trưởng thành thuộc linh.
Đức Chúa Trời nhìn thấy tội lỗi của chúng ta, ngay cả khi loài người thì không. Tội lỗi của chúng ta không bao giờ qua mặt được Đức Chúa Trời. Kẻ ác không tin rằng Chúa nhìn thấy tội lỗi của họ, vì nếu có, thì Ngài sẽ giải quyết nó (Thi-thiên 73:11)
Đức Chúa Trời không có nghĩa vụ ngăn cản chúng ta phạm tội. Đôi khi người ta biện minh cho tội lỗi của mình bằng những câu như: “Tôi đã cầu nguyện về điều đó và xin Chúa ngăn tôi lại nếu điều đó sai. . . Khi Chúa không ngăn cản họ, bằng cách nào đó họ cho rằng điều đó ổn. Chúa đưa điều răn, nhưng Ngài im lặng khi Đa-vít làm, Ngài không can thiệp.
Tội lỗi của Đa-vít không phải là cái cớ để chúng ta phạm tội, mà là lời cảnh báo cho tất cả chúng ta về nguy cơ phạm tội. con người biện cớ, “Chà, ngay cả David cũng còn phạm tội nữa là tôi. . . .
Nếu xem xét kỹ Kinh Thánh, chúng ta sẽ thấy tại sao những câu chuyện giống như chương này được viết ra. Chúng không được viết ra để khuyến khích chúng ta phạm tội, nhưng để cảnh báo chúng ta về sự nguy hiểm của tội lỗi, và do đó để khuyến khích chúng ta tránh tội lỗi bằng mọi giá. (1 Cô-rinh-tô 10: 1-13)
Đa-vít không định phạm tội, mà ông “sa” vào tội lỗi. Nhiều người sẽ bào chữa cho tội lỗi của mình là “phóng lao vào tội lỗi”. Có một sự khác biệt rất quan trọng. Ngoài ra, tội lỗi của Đa-vít là ngoại lệ, không phải là quy luật (I Các Vua 15: 5)
Đa-vít không định phạm tội và nghĩ Chúa có nghĩa vụ phải tha thứ, như nhiều người ngày nay nghĩ vậy. “Không ai đã từng chọn phạm tội, và sau đó thoát ra khỏi nó với nụ cười trên môi cả.”
Tội lỗi của Đa-vít và hậu quả của nó không nên khuyến khích chúng ta phạm tội, nhưng phải thúc đẩy chúng ta tránh tội lỗi bằng mọi giá. Những hậu quả tiêu cực của tội lỗi lớn hơn nhiều so với những thú vui nhất thời của tội lỗi.
Câu chuyện con chiên của người nghèo là hình bóng về Chiên Con của Đức Chúa Trời bị giết, phơi bày tội lỗi của chúng ta. Chính nhờ câu chuyện về việc giết con cừu non của một người nghèo mà Đa-vít phải hứng chịu tội lỗi khủng khiếp của chính mình. Đa-vít nói nó đáng phải chết, Đoàn dân kêu Hãy đóng đinh nó lên thập tự giá. Na-than nói: chính Vua là người đó. Đó là cách Đức Thánh Linh cáo trách tội nhân ăn năn. Chiên con phải chết là tin mừng cho Đa-vít, "Đa-vít bèn nói cùng Na-than rằng: Ta đã phạm tội cùng Đức Giê-hô-va. Na-than đáp cùng Đa-vít rằng: Đức Giê-hô-va cũng đã xóa tội vua; vua không chết đâu" (2Sa-mu-ên 12:13), và cho chúng ta. (Giăng 3:16)
13 Người nào giấu tội lỗi mình sẽ không được may mắn; Nhưng ai xưng nó ra và lìa bỏ nó sẽ được thương xót. (Châm-ngôn 28:13).
Học Kinh Thánh từng chương:
https://susangthat.blogspot.com/2019/11/hockttheochuong.html
Youtube:
https://www.youtube.com/watch?v=d41k0gFfBGU&list=PLwhU8pZXqoagFfwnvYsCqRbObwejPmvIM&index=19
Nguồn:
https://enduringword.com/bible-commentary/2-samuel-12/
https://bible.org/seriespage/11-david-and-god-nathan-2-samuel-12