WW88 không phải là một điểm đến, mà là một miền giao cảm – nơi ranh giới giữa thực và mộng trở nên mong manh như làn sương sớm. Nó không hiện diện như một câu trả lời, mà như một câu hỏi dịu dàng ai đó để quên giữa lưng chừng năm tháng – khiến người ta chợt dừng lại, khẽ mỉm cười.