F168 như một khoảng trời khuya không lời – nơi những tâm hồn cô quạnh có thể gửi gắm những mảnh suy tư không kịp gọi tên. Nó không đến như một phép màu, cũng chẳng rực rỡ như pháo hoa, mà lặng lẽ chạm vào lòng người bằng nét tĩnh mịch rất riêng, như tiếng gió thở dài giữa hàng cây già.