Hi88 không xuất hiện như một lời chào rộn ràng, mà như tiếng thì thầm nhẹ tênh của buổi sớm mai – thứ âm thanh không ai nghe rõ, nhưng khiến lòng người rung lên một cách rất riêng. Giữa những nhịp đời gấp gáp, nơi đây như một ngăn ký ức còn thơm mùi giấy cũ, nơi người ta có thể gác lại những ồn ào để chỉ còn lại mình với những cảm xúc chưa từng gọi thành tên.