VN88 như một ánh đèn nhỏ cuối con hẻm ký ức – không rực rỡ, không phô trương, nhưng đủ ấm để người ta dừng chân giữa những ngày bấp bênh. Nó không vẽ nên một thế giới quá xa, mà lặng lẽ gợi mở một không gian nơi người ta có thể tạm buông vai gồng, để được là chính mình trong những lựa chọn đầy bản năng lẫn suy nghĩ.