VN88 như một nhánh sông lặng lẽ giữa miền nhớ – không ồn ào, không gấp gáp, chỉ trôi qua lòng người bằng sự yên tĩnh dịu dàng của năm tháng đã từng. Nó chẳng mang theo những lời hứa hoa mỹ, chỉ như một ánh nhìn quen thuộc trong mơ, nơi ta bắt gặp chính mình thuở còn non nớt mà đầy tin yêu.