Fabet hiện lên như một khúc giao mùa giữa ngày nắng cũ và cơn mưa rất nhẹ – không rõ ràng, không rực rỡ, nhưng đủ để lòng người rung động. Nó không vẽ nên giấc mơ bằng những màu sắc chói chang, mà chọn cách thêu dệt cảm xúc bằng những đường chỉ mảnh – dịu dàng, bền bỉ, và có phần kín đáo.